Thứ Năm, 6 tháng 2, 2014

Đẹp trời

Nắng ấm, trời xanh, gió lượn quanh,
Đâu đó con chim hót chuyền cành,
Khúc hát Xuân sang đời tươi mới,
Cao vút điệu tình em với anh!


Đái bậy

Đồng không mông quạnh khách vãng lai
Là cái thằng tôi đứng thở dài
Moi móc, mân mê rồi vung vẩy
Trút sạch nỗi buồn chẳng riêng ai.

Mùng 3

Mới đó mà sao cũng nửa ngày
Trưa trầy trưa trật mới loay hoay
Xắp mâm cơm cúng mùng ba tết
Đồ đã nguội rồi, khói vưỡn bay!

Quấn

Khổ thân hai miếng trầu cau
Sớm chưa tỉnh dậy lại mau tách rời
Cau không đủ ấm ở người
Trầu đương ngủ vội bởi đôi nước dòng.
Thương cau còn những phiền lòng
Trầu như vàng cả mặt trong lẫn ngoài...

Cạn

Đàn ông rằng vẫn giếng khơi.
Đàn bà muôn thuở cái cơi đựng trầu.
Sao không hiểu rõ ngọn đầu.
Buông lời nói lại sinh đâu chữ buồn!

Mừng thọ

Tám mươi mùa xuân đã qua rồi,
Hoa về mừng thọ bác cả tôi,
Cháu con trên khắp miền đất nước,
Dâng về thành quả những ngày nôi.

Hỏi?

Bố ơi, viên phấn để làm gì?
Phấn dùng viết bảng chứ làm chi
Bụi bay bạc tóc thầy cô đó,
Khôn lớn sau này nhớ tạc ghi.


Bố ơi, quyển sách nó như nào?
Mà sao lắm bạn muốn được trao
Có bao kiến thức nằm sâu kín
Cứ học chăm là trí lại cao.

Bố ơi, trời tối có nhiều sao,
Muốn lên trên đó phải thế nào?
Hãy trau dồi những gì con có,
Và đến một ngày thỏa ước ao.

Thế giới vì sao lại chiến tranh?
Bởi lắm kẻ tham muốn giật giành
Lớn lên con nhớ làm thiên sứ,
Gắn kết địa cầu nước em anh.

Lỡ hẹn

"Lòng con mong mỏi đường về
Việc công còn để bộn bề giữ chân
Đứng ngồi sao những phân vân
Ruột gan lửa đốt muôn phần Người ơi!"

A di đà phật, hẹn về hội chùa mà lỡ, con mắc tội rồi...

Ỉa

"Buồn rơi một nửa, buồn rơi mất
Nước cuốn chung quanh, nước úa màu!"

Dễ và khó

Bạn thời kiếm sống cùng nhau,
Bè thời thủ thỉ muốn mau tiêu xài,
Chỉ khi độc bước đường dài,
Mới hay bè bạn, có ai thương mình!

Dù vẫn biết là thế, nhưng sống gần nửa đời người mà vẫn còn đó những sai lầm...