Cứ cho rằng tôi là một thi sĩ
Và hồn thơ cũng có những điệu vần,
Nhưng lạ thay, nỗi nhớ sẽ chẳng cần,
Bởi chính nó đang thăng trầm cảm xúc.
Nếu cho rằng tâm hồn tôi rữa mục
Như toan kia năm tháng chẳng sơn dầu
Mà nhịp tim vẫn như buổi ban đầu
Môi ẩm ướt, tay trong tay thổn thức.
Lời ca đó cũng đến ngày bất lực,
Cất bổng lên, hạ xuống thật vội vàng,
Chỉ lời yêu như trước vẫn nhẹ nhàng
Và chất chưa bao nhiêu dòng ký ức!
Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015
Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015
Cafe!
Phố cổ hiện nay
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015
Em ơi, Hà Nội chết!
Em ơi, Hà Nội phố,
Ta ngồi đây, chẳng còn cây,
Ta ngồi trông tường rêu chết.
Con đường vắng chợt ào cơn mưa đổ
Ai đó chờ ai, đứng giữa trưa hè...
Không còn đâu, cây Bàng xòe tay chở che
Không còn đâu, bóng Sấu rợp trên đầu xe
Chỉ còn đường đan người đi
Người đi trong nắng
Nắng vỡ đầu tìm nhanh chỗ nghỉ
Đã xế chiều, sao còn màu trắng chang chang
Không còn đâu, một màu xanh thời gian
Một màu xanh mướt yêu thương
Nhạt nhòa, kỷ niệm...
Lòng hụt hẫng, buông rơi dòng ký ức
Phút vỡ òa....nhìn mãi từng hồn cây lìa...
Không còn đâu, hàng phố cũ rêu phong
Người tìm đâu nữa chung quanh
Chỉ còn một mình...
Hà Nội hỡi, ta mong lời tha thứ
Cho những gì, tội lỗi loài người đang làm!!!!
Chế lời từ bài hát Em ơi! Hà nội phố của nhạc sỹ Phú Quang
Ta ngồi đây, chẳng còn cây,
Ta ngồi trông tường rêu chết.
Con đường vắng chợt ào cơn mưa đổ
Ai đó chờ ai, đứng giữa trưa hè...
Không còn đâu, cây Bàng xòe tay chở che
Không còn đâu, bóng Sấu rợp trên đầu xe
Chỉ còn đường đan người đi
Người đi trong nắng
Nắng vỡ đầu tìm nhanh chỗ nghỉ
Đã xế chiều, sao còn màu trắng chang chang
Không còn đâu, một màu xanh thời gian
Một màu xanh mướt yêu thương
Nhạt nhòa, kỷ niệm...
Lòng hụt hẫng, buông rơi dòng ký ức
Phút vỡ òa....nhìn mãi từng hồn cây lìa...
Không còn đâu, hàng phố cũ rêu phong
Người tìm đâu nữa chung quanh
Chỉ còn một mình...
Hà Nội hỡi, ta mong lời tha thứ
Cho những gì, tội lỗi loài người đang làm!!!!
Chế lời từ bài hát Em ơi! Hà nội phố của nhạc sỹ Phú Quang
Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014
Định nghĩa!
Khỏe, nghĩa là gì bạn biết không?
Chẳng phải hét to, nhấc thành đồng.
Mà đặt xuống sao cho thật Nhẹ
Đó là phi thường bậc võ công
Kính, nghĩa là gì bạn biết không?
Đối với người Trên đã hài lòng.
Nhưng xử Dưới sao cho phục nhất
Giữ trọn chữ này, ai cũng mong.
Đẹp, nghĩa là gì bạn biết chăng?
Để hút Người Vô, tạo hữu bằng.
Nhưng cốt làm cho người Ở Lại
Mới có tình sâu lại vĩnh hằng.
Xấu, nghĩa là gì bạn biết chưa?
Chẳng tại Mặt kia chỗ thiếu thừa.
Chẳng phải hét to, nhấc thành đồng.
Mà đặt xuống sao cho thật Nhẹ
Đó là phi thường bậc võ công
Kính, nghĩa là gì bạn biết không?
Đối với người Trên đã hài lòng.
Nhưng xử Dưới sao cho phục nhất
Giữ trọn chữ này, ai cũng mong.
Đẹp, nghĩa là gì bạn biết chăng?
Để hút Người Vô, tạo hữu bằng.
Nhưng cốt làm cho người Ở Lại
Mới có tình sâu lại vĩnh hằng.
Xấu, nghĩa là gì bạn biết chưa?
Chẳng tại Mặt kia chỗ thiếu thừa.
Tâm tính giữ sao cho thành thật
Cách Sống hẹp hòi sẽ khó ưa.
(Chuyển thể từ những câu nói bất hủ của Đức Dalai Lama)
(Chuyển thể từ những câu nói bất hủ của Đức Dalai Lama)
Chủ Nhật, 9 tháng 11, 2014
Ti gôn
Mỗi mùa thu đến em có hay
Hồng sắc Ti gôn phủ ngõ này
Như nhớ má ai màu nắng đổ
Hay máu bật trào, cắn môi cay...
Hồng sắc Ti gôn phủ ngõ này
Như nhớ má ai màu nắng đổ
Hay máu bật trào, cắn môi cay...
Lỡ
Người ta có cặp sánh đôi
Riêng ta chỉ đứng đơn côi một mình
Vì đâu mà đứt gánh tình
Phải chăng duyên phận chưa xinh chưa vừa!
Hoa giấy
Giấy như cánh bướm đậu tường rêu
Nắng xuyên qua lá chẳng phai đều
Nhớ lan can ấy, chiều xưa ấy
Thiếu nữ tựa song, tỏa mỹ miều!
Nắng xuyên qua lá chẳng phai đều
Nhớ lan can ấy, chiều xưa ấy
Thiếu nữ tựa song, tỏa mỹ miều!
Một!
Một đen, một tối, một đường xa
Một dáng, một cây, một căn nhà
Một kiếp phiêu du đời lãng tử
Một chút thăng trầm để người qua!
Một dáng, một cây, một căn nhà
Một kiếp phiêu du đời lãng tử
Một chút thăng trầm để người qua!
Tàu muộn
Ga nào tiễn biệt tàu xa,
Tình duyên trắc trở, nhạt nhòa niềm thương.
Dẫu lòng còn những vấn vương,
Mà sao đời lạnh, trên đường gió mưa!?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)