MrDesign
This my home share
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2015
Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2015
Thoáng!
Thu đã qua rồi, em cũng xa,
Chỉ có mùa đông bước vào nhà,
Với chút nắng phai còn ngơ ngẩn,
Lạc lối làm xanh ngắt lòng trà!
Chỉ có mùa đông bước vào nhà,
Với chút nắng phai còn ngơ ngẩn,
Lạc lối làm xanh ngắt lòng trà!
Thứ Sáu, 20 tháng 11, 2015
Vui
Chúc thầy khỏe mạnh như vâm,
Cô xinh trẻ đẹp như mầm hoa xuân.
Tim này trò xếp kính dâng,
Mong sao tỏ được một phần nặng ơn!
Cô xinh trẻ đẹp như mầm hoa xuân.
Tim này trò xếp kính dâng,
Mong sao tỏ được một phần nặng ơn!
Thầy, Cô
Thầy, cô hai chữ thiêng liêng,
Như cơn gió liệng cánh diều em bay,
Tận tình dìu dắt đôi tay,
Nâng niu, nhắc nhở những ngày bé xưa,
Bục thầy bụi phấn lưa thưa
Bảng kia chữ đẹp cô chưa xóa mờ
Vang lên đâu đó i tờ
Bao nhiêu kỷ niệm nên thơ vỡ òa!
Như cơn gió liệng cánh diều em bay,
Tận tình dìu dắt đôi tay,
Nâng niu, nhắc nhở những ngày bé xưa,
Bục thầy bụi phấn lưa thưa
Bảng kia chữ đẹp cô chưa xóa mờ
Vang lên đâu đó i tờ
Bao nhiêu kỷ niệm nên thơ vỡ òa!
Phượng Xa
Mừng ngày nhà giáo Việt Nam.
Từ cô trông trẻ đến làm giáo viên.
Cụ già cho đến thanh niên,
Nông thôn thành thị khắp miền gần xa.
Đã từng hay vẫn chăm hoa,
Dâng cho đời những món quà đẹp tươi.
Ơn thầy cô đến muôn nơi.
Đáp sao cho đủ một đời phấn bay.
Lời thầy dạy vẫn đâu đây,
Tình cô còn mãi những ngày về sau.
Mong thời gian chớ qua mau.
Cô thầy mạnh khỏe, mái đầu ngát xanh!
....Tùng.....Tùng....Tùngggggg.!!!!!
Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015
Đố vui 2
Cái gì tên một loài hoa
Hè sang tỏa ngát hương sa mặt hồ
Đi đâu ai cũng trầm trồ
Cái gì một cặp lại tô phấn hồng
Bên hiên ai nấy đều trồng
Hoa gì chỉ định chàng không muộn giờ
Lá chi ai đã từng sờ
Cũng đưa phận họ vật vờ ngoài đê
Canh gì dằng dặc lê thê
Hên xui cũng đủ ê chề vận may
Quả gì chẳng đắng chẳng cay
Mà bao nhiêu kẻ nắm tay ngậm ngùi
Đi ngang không tiến không lùi
Con gì lạ vậy mà tui không rành
Dáng ai như bức tường thành
Nhổ tre đánh giặc phi nhanh về trời
Lưu danh sử sách ngàn đời
Chiếu thư ai soạn lần rời thủ đô
Từ gì ai nấy tung hô
Mỗi khi lưới thủng bạn vô địch liền
Trái gì giá trị hơn tiền
Kim cương vàng bạc cảm phiền đứng xa
Mặt gì cũng có lớp da
Mao đâm không thủng chải chà chẳng sao
Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015
Năm tháng
Cứ cho rằng tôi là một thi sĩ
Và hồn thơ cũng có những điệu vần,
Nhưng lạ thay, nỗi nhớ sẽ chẳng cần,
Bởi chính nó đang thăng trầm cảm xúc.
Nếu cho rằng tâm hồn tôi rữa mục
Như toan kia năm tháng chẳng sơn dầu
Mà nhịp tim vẫn như buổi ban đầu
Môi ẩm ướt, tay trong tay thổn thức.
Lời ca đó cũng đến ngày bất lực,
Cất bổng lên, hạ xuống thật vội vàng,
Chỉ lời yêu như trước vẫn nhẹ nhàng
Và chất chưa bao nhiêu dòng ký ức!
Và hồn thơ cũng có những điệu vần,
Nhưng lạ thay, nỗi nhớ sẽ chẳng cần,
Bởi chính nó đang thăng trầm cảm xúc.
Nếu cho rằng tâm hồn tôi rữa mục
Như toan kia năm tháng chẳng sơn dầu
Mà nhịp tim vẫn như buổi ban đầu
Môi ẩm ướt, tay trong tay thổn thức.
Lời ca đó cũng đến ngày bất lực,
Cất bổng lên, hạ xuống thật vội vàng,
Chỉ lời yêu như trước vẫn nhẹ nhàng
Và chất chưa bao nhiêu dòng ký ức!
Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015
Cafe!
Phố cổ hiện nay
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015
Em ơi, Hà Nội chết!
Em ơi, Hà Nội phố,
Ta ngồi đây, chẳng còn cây,
Ta ngồi trông tường rêu chết.
Con đường vắng chợt ào cơn mưa đổ
Ai đó chờ ai, đứng giữa trưa hè...
Không còn đâu, cây Bàng xòe tay chở che
Không còn đâu, bóng Sấu rợp trên đầu xe
Chỉ còn đường đan người đi
Người đi trong nắng
Nắng vỡ đầu tìm nhanh chỗ nghỉ
Đã xế chiều, sao còn màu trắng chang chang
Không còn đâu, một màu xanh thời gian
Một màu xanh mướt yêu thương
Nhạt nhòa, kỷ niệm...
Lòng hụt hẫng, buông rơi dòng ký ức
Phút vỡ òa....nhìn mãi từng hồn cây lìa...
Không còn đâu, hàng phố cũ rêu phong
Người tìm đâu nữa chung quanh
Chỉ còn một mình...
Hà Nội hỡi, ta mong lời tha thứ
Cho những gì, tội lỗi loài người đang làm!!!!
Chế lời từ bài hát Em ơi! Hà nội phố của nhạc sỹ Phú Quang
Ta ngồi đây, chẳng còn cây,
Ta ngồi trông tường rêu chết.
Con đường vắng chợt ào cơn mưa đổ
Ai đó chờ ai, đứng giữa trưa hè...
Không còn đâu, cây Bàng xòe tay chở che
Không còn đâu, bóng Sấu rợp trên đầu xe
Chỉ còn đường đan người đi
Người đi trong nắng
Nắng vỡ đầu tìm nhanh chỗ nghỉ
Đã xế chiều, sao còn màu trắng chang chang
Không còn đâu, một màu xanh thời gian
Một màu xanh mướt yêu thương
Nhạt nhòa, kỷ niệm...
Lòng hụt hẫng, buông rơi dòng ký ức
Phút vỡ òa....nhìn mãi từng hồn cây lìa...
Không còn đâu, hàng phố cũ rêu phong
Người tìm đâu nữa chung quanh
Chỉ còn một mình...
Hà Nội hỡi, ta mong lời tha thứ
Cho những gì, tội lỗi loài người đang làm!!!!
Chế lời từ bài hát Em ơi! Hà nội phố của nhạc sỹ Phú Quang
Thứ Ba, 25 tháng 11, 2014
Định nghĩa!
Khỏe, nghĩa là gì bạn biết không?
Chẳng phải hét to, nhấc thành đồng.
Mà đặt xuống sao cho thật Nhẹ
Đó là phi thường bậc võ công
Kính, nghĩa là gì bạn biết không?
Đối với người Trên đã hài lòng.
Nhưng xử Dưới sao cho phục nhất
Giữ trọn chữ này, ai cũng mong.
Đẹp, nghĩa là gì bạn biết chăng?
Để hút Người Vô, tạo hữu bằng.
Nhưng cốt làm cho người Ở Lại
Mới có tình sâu lại vĩnh hằng.
Xấu, nghĩa là gì bạn biết chưa?
Chẳng tại Mặt kia chỗ thiếu thừa.
Chẳng phải hét to, nhấc thành đồng.
Mà đặt xuống sao cho thật Nhẹ
Đó là phi thường bậc võ công
Kính, nghĩa là gì bạn biết không?
Đối với người Trên đã hài lòng.
Nhưng xử Dưới sao cho phục nhất
Giữ trọn chữ này, ai cũng mong.
Đẹp, nghĩa là gì bạn biết chăng?
Để hút Người Vô, tạo hữu bằng.
Nhưng cốt làm cho người Ở Lại
Mới có tình sâu lại vĩnh hằng.
Xấu, nghĩa là gì bạn biết chưa?
Chẳng tại Mặt kia chỗ thiếu thừa.
Tâm tính giữ sao cho thành thật
Cách Sống hẹp hòi sẽ khó ưa.
(Chuyển thể từ những câu nói bất hủ của Đức Dalai Lama)
(Chuyển thể từ những câu nói bất hủ của Đức Dalai Lama)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)