Cứ cho rằng tôi là một thi sĩ
Và hồn thơ cũng có những điệu vần,
Nhưng lạ thay, nỗi nhớ sẽ chẳng cần,
Bởi chính nó đang thăng trầm cảm xúc.
Nếu cho rằng tâm hồn tôi rữa mục
Như toan kia năm tháng chẳng sơn dầu
Mà nhịp tim vẫn như buổi ban đầu
Môi ẩm ướt, tay trong tay thổn thức.
Lời ca đó cũng đến ngày bất lực,
Cất bổng lên, hạ xuống thật vội vàng,
Chỉ lời yêu như trước vẫn nhẹ nhàng
Và chất chưa bao nhiêu dòng ký ức!
Thứ Tư, 20 tháng 5, 2015
Thứ Hai, 4 tháng 5, 2015
Cafe!
Phố cổ hiện nay
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Có cà phê dạo
Một nét thật hay
Cực kỳ sáng tạo
Không cần ngồi quán
Chẳng bệt vỉa hè
Quan quân cũng ngán
Hết cách lè nhè
Mong sao còn nữa
Hà Nội đổi thay
Cất bước từng ngày
Vì nền VĂN HÓA!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)