Không phải tự dưng mà người ta gán tên ông như một thể loại nhạc riêng. Một thể nhạc mà ai nghe cũng cảm nhận được một điều gì đó - Có thể u buồn, sầu, thảm, cũng có khi sâu lắng, trữ tình, hay rộn rã bay bổng... một cảm giác mông lung, tuy không rõ ràng - nhưng đôi khi người nghe vẫn say mê, dẫu không thể nào hiểu được trọn vẹn ý tứ.
Tôi, chỉ đơn giản một điều, mỗi lần chụm miệng huýt sáo một giai điệu, mỗi khi lẩm nhẩm một vài câu hát, thì hầu hết câu đầu tiên của tôi là một câu trong hàng trăm bài hát của ông - Trịnh Công Sơn:
Em Đi Bỏ Lại Con Đường,
Hoa Vàng Mấy Độ vội nhường gót chân.
Lời Buồn Thánh vẫn đang ngân,
Vết Lăn Trầm cũng in phần dấu ai.
Ru Tình những lúc nắng phai,
Phôi Pha duyên kiếp lệ dài đắng cay.
Biển Nghìn Thu Ở Lại đây,
Em qua Như Cánh Vạc Bay về ngàn.
Diễm Xưa ai hối muộn màng,
Mưa Hồng để lại cho nàng cánh hoa.
Ngày nào Ở Trọ đã xa,
Vườn Xưa khô héo, phôi pha từng giờ.
Nhớ em Hạ Trắng mịt mờ,
Ngẫu Nhiên thu lại lặng chờ đổ mưa.
Tạnh rồi, Cỏ Xót Xa Đưa,
Tóc vương Cát Bụi sớm trưa hẹn thề.
Bao la Biển Nhớ dội về,
Tôi Ru Em Ngủ lê thê mộng vàng.
Tạ Ơn trên đã sẩy sàng,
Bốn Mùa Thay Lá lại càng nhớ thêm.
Đợi gì, Hãy Khóc Đi Em,
Hôm Nay Tôi Đã có thêm bạn rồi
Cho dù Cũng Sẽ Chìm Trôi,
Nguyệt Ca thánh thót ai ngồi đón trăng.
Tự Tình Khúc vẫn đang giăng,
Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng thuở xưa.
....
!!!
Và còn nhiều nhiều nữa, có những bài hát tôi chưa từng được nghe bởi hạn chế của điều kiện tìm kiếm, cơ hội tiếp cận, hay đơn giản là vì những rào cản chính trị ở một thời điểm nhất định, khi mà "tiếng nói của âm nhạc" có những giai điệu chưa phù hợp với xã hội hiện thời!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét