(Chào mừng Quốc Khánh 2-9)
Máu còn nhuộm đỏ Điện Biên,
Xương còn trắng phủ khắp miền Việt Nam,
Giặc tàu, pháp, mỹ tham lam,
Tiến quân xâm lược nhúng chàm ở đây,
Dưới làng tàn sát ghê tay,
Trên thôn đốt trụi xác đầy ruộng mương,
Cụ già, trẻ nhỏ không nương,
Bao nhiêu phụ nữ nằm đường chẳng tha.
Một ngày bè lũ đi qua,
Đẩy bao tội ác thêm xa vạn lần.
Nỗi đau chồng chất lớn dần,
Hóa thành thù hận không phân giới nào.
Bắc vô, Nam cũng ra vào,
Gái trai, già trẻ đào hào, vót chông.
Đáp lời cầu cứu non sông,
Cầm tay sát lại thành đồng vững uy.
Người người lớp lớp ra đi,
Hướng theo lý tưởng cần gì đợi trông.
Ba càng tự chế ai xông,
Đây quân cảm tử đã gồng hai tay.
Từng giờ từng phút thư bay,
Trên đôi chân nhỏ cả ngày vượt non.
Kim Đồng dáng thỏ con con,
Đôi chân thoăn thoắt chạy còn hơn tên.
Tay này chặt đứt chẳng rên,
Tay kia ôm bộc phá lên tuyến đầu.
Ghi danh anh dũng Văn Cầu,
Họ La sinh trưởng vùng sâu bản Tày.
Còn đây hãy nhớ câu này,
Của anh Tư Trỗi hô ngay pháp trường:
"Đả đảo Đế quốc Mĩ!
Hồ Chí Minh muôn năm!
Việt Nam muôn năm!"
Mười viên đạn bỗng bình thường,
Khi anh đứng dậy vẫn đường hiên ngang.
Sử ghi còn tiếp sang trang,
Có tên chị Sáu tiếng vang nức đời.
Nhập quân từ lúc thiếu thời,
Giữ cho liên lạc giữa trời chiến khu.
Cuối năm Mậu Tý,qua thu,
Nhận ngay nhiệm vụ diệt thù trừ gian.
Miệng thì lớn tiếng kêu vang:
“Việt Minh tấn công!”
Tay cầm lựu đạn sẵn sàng ném ra,
Nhìn quân thù giẫy kêu la.
Lòng chưa nguôi giận, nợ nhà vẫn sâu,
Rủi thay bị bắt không lâu.
Thẳng chân chị đứng chứ đâu biết quỳ,
Ba năm tra tấn hề gì.
Tiến quân hành khúc hát khi tử hình,
Chị đem trao tấm thân mình.
Cháy thành ngọn đuốc hi sinh ngỡ ngàng,
Việt Nam gương sáng đại ngàn.
Dệt nên trang sử vẻ vang trường tồn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét