Chẳng phải khi nào em cũng thế,
Và biết bao giờ anh có thể.
Đời vẫn thăng trầm,
Có ai kể được đâu...
Rồi cứ đến hẹn lại mưa ngâu,
Ta cũng bên nhau qua hai đầu nỗi nhớ.
Em biết không?
Từng đêm về trăn trở.
Lại thấy mình loang lổ những vết thương!
Anh...
Ước gì cuộc đời chẳng có yêu đương,
Sẽ không còn vấn vương sầu nhớ.
Ước cuộc đời chỉ đầy là hoa nở,
Người vô tình nhưng chẳng dối gian nhau.
Ngày nào....
Cứ mỗi lần em chạm nhẹ nỗi đau
Anh vẫn ở bên xoa dần vào quên lãng.
Có lẽ anh, một tâm hồn du đãng,
Cũng giật mình khi giọt nhỏ tràn mi.
Nhưng, bỗng một chiều....
Em lặng lẽ ra đi,
Gác xe anh còn khoảng trời hoang vắng,
Gió tan mau, nhường mây mù che nắng,
Mặc tâm hồn cô quạnh ủ vầng trăng....!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét