Con không qua, cũng không đứng xếp hàng,
Dẫu biết rằng chẳng bao giờ còn dịp.
....
Nước mắt rơi con không sao ngăn kịp,
Bởi ngập tràn những hình ảnh thân thương.
Trên con đường từ mờ sớm tinh sương,
Quân với dân đã về đây chờ đợi,
Ánh mắt xa dõi trông theo vời vợi,
Triệu tấm hình bên cạnh triệu con tim.
...
Các cựu binh còn đó những niềm tin,
Bác đã trao trong tháng năm lửa đạn.
Thế hệ mai sau,
Đã qua thời hỗn loạn.
Cũng thấy Người sáng rực ánh hào quang.
Hàng gối quỳ, linh cữu Người đi ngang.
Hoa tươi đó, dâng lên lòng tôn kính.
Bác có thấy không?
Còn đây là người lính.
Mãi xa xôi, đã đứng tự bao giờ
Huân chương mang đi không một chút chần chờ,
Khoe với Bác người anh luôn là cả.
Đây nông dân quanh năm còn vẫn vả,
Gác ruộng nương cũng đến tiễn chân Người.
Những trẻ thơ bất chợt tắt nụ cười,
Trên đôi má lăn hai hàng lệ nhỏ.
....
Quảng Bình chiều thu đã bao nơi bỏ ngỏ
Sóng rì rào....
Đợi Bác về yên nghỉ Vũng Chùa ơi!
Lại đoàn người, lại nước mắt tuôn rơi.
Sao nỗi tiếc thương kéo dài như vô tận,
Níu trái tim người anh hùng trong chiến trận,
Tài - đức vẹn toàn, lý tưởng vệ quốc quân.
Một ngọn đèn,
Soi sáng mãi lòng dân.
....
Bác!
Bác ơi,.....
Bác ngàn thu nghỉ nhé !!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét