Tôi đã thấy...
Tiếng thở của đêm
Cùng nỗi nhớ càng thêm vời vợi
Như mảnh trăng kia
Còn miệt mài chờ đợi
Rồi đong đầy ta ngồi sát bên nhau.
Có lẽ nào...
Chỉ những thương đau
Mãi quấn chặt em bao ngày sau vẫn thế.
Có lẽ nào...
Tình tôi là không thể
Dắt dìu em đến cuối chân trời.
Có lẽ nào...
Ta chẳng được chung đôi
Để tôi thấy em, bờ môi mọng chín,
Cặp mắt trong veo đưa tình em lúng liếng
Má ửng đào tôi khẽ đặt bàn tay.
...
Ừ, phải rồi ta thức trọn đêm nay
Và cùng đón bình minh tỉnh lại
Em sẽ thấy cơn mơ không hoang dại
Bởi tôi thường ấp ủ bằng hương đêm!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét