Đôi khi tôi muốn được sống trong thế giới mơ hồ như Trịnh Công Sơn, mọi thứ xung quanh như chậm lại. Ảo mộng lại bắt đầu từ những bước chân nhẹ lướt trên con đường đầy cát bụi. Dõi mắt xa xăm nhưng không thể nào thấy được ranh giới của đất trời. Ở đâu đó thoảng qua là tiếng gió thì thầm trên cánh đồng thơm mùi cỏ dại. Từng giọt nước rơi trên mặt hồ, vang lên từng âm thanh lảnh lót trong không gian tĩnh mịch của cơn mê...Đâu đó có tiếng thở của con tim, có bóng dáng ai đang còn chập chờn trước mặt:
"Lòng ai Như Tiếng Thở Dài,
Có Duyên Không Nợ một mai chóng tàn.
Đêm Hồng đợi bóng ai sang,
Hôm Nay Thức Dậy nắng vàng lung linh.
Khăn Quàng Thắp Sáng Bình Minh,
Rừng Xanh Xanh Mãi mối tình chẳng phai.
Tựa đàn Tình Khúc Ơ Bai,
Tình Yêu Tìm Thấy đọng vài cành hoa.
Bống Bồng Ơi chớ đi xa,
Ai Ngoài Cánh Cửa chiều tà lại trông.
Dã Tràng Ca nỗi viển vông,
Đời Cho Ta Thế cành hồng lắm gai.
Mưa Mùa Hạ trắng tên ai,
Lệ Thu giữ lại một vài nụ hôn.
Môi Hồng Đào thắm chưa son,
Lời Ru Đêm ngỡ vẫn còn ở đây.
Hoa Buồn rụng cánh xa cây,
Xin Cho Tôi trả đời này tiếng ca.
..."
...Ngoảnh lại là những ký ức thương đau của một thời xa xưa đầy khói lửa. Lại chất chứa yêu thương tiếng Mẹ Việt Nam!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét