Thứ Sáu, 25 tháng 7, 2014

Nhân

Mưa dầm lạnh buốt đôi tay
Hỏi ai thấu được những ngày ấu thơ
Đêm về Mẹ hát ầu ơ
Sáng mai Cha dậy chẳng chờ nắng lên.

Miệng cười Cha vẫn gọi tên,
Nhắc con bước nhỏ không quên cội nguồn
Dõi theo đôi mắt đượm buồn
Khi con nức nở , Mẹ tuôn lệ trần.

Xa xôi đường khó muôn phần
Mẹ Cha vẫn ở trong sân sớm chiều
Chỉ mong con nhớ một điều
Chữ "nhân" sáng tỏ bao nhiêu là vừa!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét